Núi núi, mây mây...
Giọt sầu càng lắc càng đầy
Đi đi lại lại cứ như Tây.
Nếu ai đó chưa từng bao giờ có khái niệm về sóc thì có thể giải thích một cách ngắn gọn như sau: là sóc sướng lắm! Suốt ngày chơi bời, không cần học tập, không cần lao động, đồ ăn đồ uống lúc nào cũng có sẵn, không lo blog bị lỗi, không lo viết truyện cười cho ngày mai.... Còn với nhu cầu kia thì không bao giờ phải cưa cẩm, phải lấy vợ lấy chồng... chỉ cần đợi đến mùa là tha hồ, vì vậy mà không thấy có "Hội sóc độc thân" bao giờ!
Là sóc sướng thật đấy, nhưng trừ sóc Tam đảo! Vì ở Tam đảo, thịt sóc nướng là món ăn rất được nhiều người ưa thích. Tất nhiên, ngoài thịt sóc, ở Tam đảo cũng còn nhiều cái thú khác. Cụ thể là có rất nhiều núi để leo lên leo xuống. Nhưng cái trò leo trèo này, như những người vừa qua tuần trăng mật nhận xét, chung quy lại "chỉ có lúc lên là vất vả, còn lúc xuống thì nó cứ tự động thôi".
Cũng cần nói thêm là vấn đề này có vẻ không hoàn toàn đơn giản như thế, hình như với mỗi dân tộc nó có một bản sắc riêng. Như ở Nga, có một người đàn ông vào bệnh viện bảo bác sĩ: "Chữa cho em với! Nếu cứ uống rượu vào là em không thể nào xuống được". Bác sĩ mới bảo: "Thế thì đừng uống nữa". "Nhưng nếu không uống thì em lại không thể nào lên được". Nan giải lắm.
Quay trở lại chủ đề sóc. Có một nhóm người tụ tập vào một đêm đầy mây, trên sân thượng của một khách sạn ở Tam Đảo để ăn thịt sóc nướng. Nếu cứ kể đến độ cao, gió, mây... thì chỗ này cũng chẳng khác gì trên thiên đình.
Còn các loại cung nữ thì mặc váy ngắn, và ngồi xổm. Bình thường nhiều lông lá là thế, nhưng khi đã mổ bụng lột da, tức là cởi bỏ những rườm rà đời thường, thì con sóc trở thành khúc thịt nuột nà như bao nhiêu khúc thịt nuột nà khác trong cuộc đời.
Mọi việc diễn ra theo đúng trình tự. Một chảo than được đốt lên sau rất nhiều cố gắng "chổng mông thổi bếp". Những chiếc que được xiên vào đít bọn sóc, công việc này được các cung nữ thao tác hết sức thành thạo và có bài bản. Và không khí bắt đầu trở nên hào hứng, kích động. Đám chị em nhao nhao đòi hỏi: "Anh úp xuống đi!", "Anh cho thêm vào đi!"... Còn đám anh em thì điềm đạm và mang tính công việc hơn: "Em ngửa nó lên!", "Sang trái một chút, chuẩn rồi, đã quá...". Chai rượu được truyền tay nhau, trong ánh lửa lập loè, những khuôn mặt đỏ gay, những nụ cười nhăn nhở...
Trong đám sóc, có một con nổi bật vì tự nhiên to lớn và trắng trẻo hơn các con khác. Toàn thể anh em đều nhất trí với nhận định: "Nó là Sóc Tây, Tên nó là Na-Ta-Sa". Một lần nữa nhất trí: "Kể ra Tây cũng có hơn!". Có người còn nảy thiện ý mang Na-Ta-Sa vào ra mắt một đức phu nhân đang trông con trong phòng, bị chị quát cho: "Mang ngay con quái vật ấy ra khỏi nhà tao!". Sự đời mà, hễ cứ thành đạt là y như rằng có đố kị.
Hiệu ứng do sóc gây ra cũng hay. Có người sáng ngủ dậy ra hành lang khách sạn hát rống lên. Người khác nhốt vợ vào WC rồi ngồi thổi sáo trúc ầm ĩ vào lúc sáng tinh sương, làm hai tiểu thư ở tầng trên nằm nuốt nước bọt ừng ực vì đinh ninh là có trai bản đến dưới cửa sổ thổi sáo gạ gẫm.
Có nàng hiếu thảo còn mua cả sóc về để đãi phụ huynh, thành thử đến hôm nay râu tóc các cụ vẫn còn xoăn tít, hậu quả của việc “nướng sóc at home”!
FPT
Giọt sầu càng lắc càng đầy
Đi đi lại lại cứ như Tây.
Nếu ai đó chưa từng bao giờ có khái niệm về sóc thì có thể giải thích một cách ngắn gọn như sau: là sóc sướng lắm! Suốt ngày chơi bời, không cần học tập, không cần lao động, đồ ăn đồ uống lúc nào cũng có sẵn, không lo blog bị lỗi, không lo viết truyện cười cho ngày mai.... Còn với nhu cầu kia thì không bao giờ phải cưa cẩm, phải lấy vợ lấy chồng... chỉ cần đợi đến mùa là tha hồ, vì vậy mà không thấy có "Hội sóc độc thân" bao giờ!
Là sóc sướng thật đấy, nhưng trừ sóc Tam đảo! Vì ở Tam đảo, thịt sóc nướng là món ăn rất được nhiều người ưa thích. Tất nhiên, ngoài thịt sóc, ở Tam đảo cũng còn nhiều cái thú khác. Cụ thể là có rất nhiều núi để leo lên leo xuống. Nhưng cái trò leo trèo này, như những người vừa qua tuần trăng mật nhận xét, chung quy lại "chỉ có lúc lên là vất vả, còn lúc xuống thì nó cứ tự động thôi".
Cũng cần nói thêm là vấn đề này có vẻ không hoàn toàn đơn giản như thế, hình như với mỗi dân tộc nó có một bản sắc riêng. Như ở Nga, có một người đàn ông vào bệnh viện bảo bác sĩ: "Chữa cho em với! Nếu cứ uống rượu vào là em không thể nào xuống được". Bác sĩ mới bảo: "Thế thì đừng uống nữa". "Nhưng nếu không uống thì em lại không thể nào lên được". Nan giải lắm.
Quay trở lại chủ đề sóc. Có một nhóm người tụ tập vào một đêm đầy mây, trên sân thượng của một khách sạn ở Tam Đảo để ăn thịt sóc nướng. Nếu cứ kể đến độ cao, gió, mây... thì chỗ này cũng chẳng khác gì trên thiên đình.
Còn các loại cung nữ thì mặc váy ngắn, và ngồi xổm. Bình thường nhiều lông lá là thế, nhưng khi đã mổ bụng lột da, tức là cởi bỏ những rườm rà đời thường, thì con sóc trở thành khúc thịt nuột nà như bao nhiêu khúc thịt nuột nà khác trong cuộc đời.
Mọi việc diễn ra theo đúng trình tự. Một chảo than được đốt lên sau rất nhiều cố gắng "chổng mông thổi bếp". Những chiếc que được xiên vào đít bọn sóc, công việc này được các cung nữ thao tác hết sức thành thạo và có bài bản. Và không khí bắt đầu trở nên hào hứng, kích động. Đám chị em nhao nhao đòi hỏi: "Anh úp xuống đi!", "Anh cho thêm vào đi!"... Còn đám anh em thì điềm đạm và mang tính công việc hơn: "Em ngửa nó lên!", "Sang trái một chút, chuẩn rồi, đã quá...". Chai rượu được truyền tay nhau, trong ánh lửa lập loè, những khuôn mặt đỏ gay, những nụ cười nhăn nhở...
Trong đám sóc, có một con nổi bật vì tự nhiên to lớn và trắng trẻo hơn các con khác. Toàn thể anh em đều nhất trí với nhận định: "Nó là Sóc Tây, Tên nó là Na-Ta-Sa". Một lần nữa nhất trí: "Kể ra Tây cũng có hơn!". Có người còn nảy thiện ý mang Na-Ta-Sa vào ra mắt một đức phu nhân đang trông con trong phòng, bị chị quát cho: "Mang ngay con quái vật ấy ra khỏi nhà tao!". Sự đời mà, hễ cứ thành đạt là y như rằng có đố kị.
Hiệu ứng do sóc gây ra cũng hay. Có người sáng ngủ dậy ra hành lang khách sạn hát rống lên. Người khác nhốt vợ vào WC rồi ngồi thổi sáo trúc ầm ĩ vào lúc sáng tinh sương, làm hai tiểu thư ở tầng trên nằm nuốt nước bọt ừng ực vì đinh ninh là có trai bản đến dưới cửa sổ thổi sáo gạ gẫm.
Có nàng hiếu thảo còn mua cả sóc về để đãi phụ huynh, thành thử đến hôm nay râu tóc các cụ vẫn còn xoăn tít, hậu quả của việc “nướng sóc at home”!
FPT
0 nhận xét:
Đăng nhận xét