Nói năng lổn nhổn nên lồ lộ ra cái lẫn lộn

Hồi học cấp 2, lớp tôi có một thằng bạn rất lẻo mép. Nói chuyện gì cũng rất dài dòng diễn giải, hễ nó giải thích chuyện gì thì chỉ cần nghe đoạn đầu là hiểu rồi nhưng bạn bè vẫn thích nghe nó nói, vì nó nói cũng hay.

Tật nói nhiều thì nhiều người mắc phải, nhưng thằng này còn nói nhiều hơn cả người nói nhiều, đó là sau khi giải thích nó thường liệt kê thêm ví dụ, sau khi liệt kê thêm ví dụ nó còn nói câu "vân vân" hoặc "vân vân và vân vân" thay cho câu kết. Thế mới kinh.

Ngày xưa, cách đây hai mấy năm rồi, trẻ con còn ít trò chơi, trẻ con miền biển như chúng tôi có thú vui lớn nhất là chiều đến ra đầu bãi biển ị và tối đến ra phía cuối bãi biển ngủ. Nên hồi đó dân nơi khác vẫn có câu ca "dao" rằng: Chiều chiều đẹp lắm Hải Thanh ơi / Hàng trăm cái đít chổng ra khơi...

Trẻ con ngủ với nhau không giống người lớn ngủ với nhau (!), thường cứ phải chuyện trò râm ran đến khuya mới lăn ra ngủ cả lượt. Mà chuyện mãi cũng chán, thành ra những đứa nói nhiều càng thích, vì được nói, thằng này cũng vậy.

Nhưng mà cái câu đế thêm cuối cùng của nó nghe mãi cũng chán, đến nỗi chúng tôi đặt cho nó cái tên là thằng "vân vân và vân vân", một thời gian thấy gọi nó như vậy thì dài dòng, thành ra chúng tôi chỉ gọi nó là thằng "vân vân". Về sau, có một dạo nghỉ hè rủ nhau đi học tiếng Anh, thấy chữ W giống 2 chữ V ghép lại với nhau, chúng tôi gọi nó là thằng W.

Thằng W còn có một tật nữa là nói nhịu, thường xuyên là nói nhịu kiểu nói lái, tỉ như xóa đói giảm nghèo thành xóa đéo giảm ngòi, hoặc trao thân gửi phận thành trao phân gửi thận, hay về sau nhiều người cố tình nói nhịu giọng anh Sâm ở Ét-vê rằng chín phẩy năm thành nắm phải chim vậy.

Hôm rồi có thằng bạn ở quê ra chơi mới biết thằng W đã vào nam làm kinh tế, nghe nói khá lắm, mỗi tội 40 rồi mà vẫn chưa vợ con gì cả. Tôi thắc mắc, nói chuyện nhiều như nó mà chậm lấy vợ thì cũng là lạ. Hóa ra cu cậu thất tình, ôm mộng yêu một em nhưng không lấy được, thành ra ở giá mãi đến giờ. Thằng bạn nói rằng:

Kể ra thì thằng W cưới em ấy rồi đấy, nhưng cái đận mới yêu nó dính phải một vụ với nhà người yêu. Ấy là lần ông già vợ tương lai đau lưng, nó đến hỏi thăm. Chuyện cũng không có gì, chỉ đến lúc nó gửi cụ chai rượu ngâm địa liền tự tay ngâm thì, do không quen tặng quà, thằng W bị nói nhịu:

- Cháu biếu bác chai rượu ngâm thuốc, lúc chó dái trởi trờ bác có cái mà dùng.

Nói xong thằng trời đánh biết ngay là mình nói nhịu, mặt xanh như đít nhái, té về không kịp chào.

Rồi không biết lúc trái gió trở trời ông cụ có dùng rượu thuốc của nó không, nhưng con gái ông thì giữa tháng ấy cưới thằng người yêu cũ không thèm gửi giấy mới thằng W.

Cũng cuối tháng ấy thằng W vào nam, thi thoảng mới liên lạc với bạn bè!



Bình luận bằng facebook của bạn